Chị vợ hành xử khôn ngoan khi biết chồng giấu quỹ đen khiến gã sợ xanh mặt, vội vàng dâng toàn bộ số tiền riêng để hối lỗi. Biết rõ mười mươi chồng giấu quỹ đen mua quà cho bồ, vợ chỉ hành động thế này cũng khiến gã sợ tái mét, vội vàng mang tiền về hối
Tác giả: Công Tử Ca Tên gốc: 黄金单身汉 (Hoàng kim đan thân hán) Dịch: Quick Translator - QT đại lão gia Edit: Du Du Thể loại: đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Tình trạng bản gốc: 137 chương (hoàn). Note: Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được
Chu Cương vào tù làm đại ca, ra tù vẫn là gã độc thân vàng mười trong thị trấn. Ngải Đông Đông vào tù làm con nuôi, bám càng đại ca để giữ mạng, ra tù lại tiếp tục kiếp du côn nhãi nhép mặt dày. Chuyện tình lâm li của gã trai quê không vợ với cậu ấm thủ đô, hay
Full Đánh giá: 9.5/10 từ 176 lượt Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca kể về Ngải Đông Đông vừa tiến vào trại giam, biết đạo lý "cường long cũng thua địa đầu xà", cho nên liền lân la tới gần làm quen với đại ca Chu Cương, còn xin nhận làm cha nuôi, cho hắn một chỗ dựa.
Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca kể về Ngải Đông Đông vừa tiến vào trại giam, biết đạo lý "cường long cũng thua địa đầu xà", cho nên liền lân la tới gần làm quen với đại ca Chu Cương, còn xin nhận làm cha nuôi, cho hắn một chỗ dựa.
. Tác giả Công Tử Ca Tên gốc 黄金单身汉 Hoàng kim đan thân hán Dịch Quick Translator – QT đại lão gia Edit Du Du đã-trở-lại-và-đèo-bòng-như-xưa Thể loại đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Tình trạng bản gốc 137 chương hoàn. Note Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. – Chương hai lăm – Trịnh Dung rất không cam tâm. Gã cảm thấy Chu Cương đối với Khải Tử tốt hơn với gã nhiều lắm. Quan hệ của gã và Chu Cương bắt đầu thế nào thiên hạ không biết nhưng gã thì thừa hiểu, tất cả là do gã mặt dày mày dạn tiếp cận Chu Cương. Khi yêu thì chỉ số thông minh của con người ta thường không ổn định, mà nếu sự yêu này là tương tư đơn phương thì thôi, mất trí ghen tuông mơ tưởng hão huyền là quá bình thường. Trịnh Dung nghĩ rằng thứ quái gở như Ngải Đông Đông bình thường không ai muốn dây cả, nhìn nó là thấy hèn hạ đê tiện rồi. Thằng lỏi Ngải Đông Đông như thế mà bấu víu được Chu Cương chắc chắn là nhờ có Khải Tử. Khải Tử quan hệ khá tốt với Ngải Đông Đông, biết đâu Chu Cương yêu ai yêu cả đường đi lối về? Cũng có thể thằng điếm Khải Tử nhân lúc mây mưa đã rỉ tai Chu Cương thế nào đó nhờ gã chiếu cố Ngải Đông Đông nên Chu Cương mới ra tay giúp Ngải Đông Đông như vậy. Đàn ông mà, lấy lòng bồ nhí là lẽ thường tình. Càng nghĩ Trịnh Dung càng thấy cay đắng, vốn gã đã ôm một cục tức trong người hôm nay thêm chuyện này khiến gã càng hận tợn, cơn ghen làm gã sắp phát điên. Cứ thế cứ thế, bao nhiêu hờn ghen đổ cả lên đầu Khải Tử. Khải Tử thì chỉ biết cắn răng mà chịu, thôi thì một điều nhịn là chín điều lành, dù sao gã cũng không thể chốc chốc lại đi kể khổ với Chu Cương được. Đằng thẳng ra mà nói Chu Cương đâu có nghĩa tình thắm thiết gì với gã, tiện tay thì giúp thôi. Thái độ của Chu Cương đơn giản chỉ như một gã đàn ông phong lưu chơi trò tung hứng, có miếng chân tình nào đâu. Trịnh Dung đích thực là hạng khẩu Phật tâm xà, gã có những độc chiêu hành hạ khiến người ta thân tàn ma dại mà vẫn không có chứng cứ gì để kiện gã. Ông bà ta có câu con giun xéo lắm cũng quằn, Khải Tử bây giờ là minh chứng điển hình, gã còn hơn một năm nữa thì mãn hạn nhưng cứ thế này mãi gã sợ mình cố không nổi một năm. Thế là Khải Tử quyết định phản công. Gã là phạm nhân, Trịnh Dung là cảnh sát, lại ở cùng một trại giam, Khải Tử có rất ít cơ may đấu lại Trịnh Dung. Nghĩ đi nghĩ lại Khải Tử chỉ thấy mỗi Chu Cương là phương án khả dĩ nhất. Đương nhiên Khải Tử không chỉ ôm mỗi khát khao tìm chỗ dựa, gã thật sự thích Chu Cương. Từ lúc mới nghe danh chưa được gặp người thật gã đã đem lòng ngưỡng mộ Chu Cương lắm rồi, đến khi thấy mặt thì thôi tiếng sét ái tình là có thật, trái tim gã đã hiến cả cho Chu Cương. Với tất thảy những gã đàn ông yêu giống đực và hầu hết đàn bà trên đời này Chu Cương là một món ngon tuyệt hảo mà họ hoàn toàn không thể cưỡng lại. Sự hiện hữu của gã thỏa mãn mọi ước vọng người ta có thể mơ đến về một người đàn ông, một gã độc thân vàng mười tựa như món quà từ thiên giới. Nhưng Chu Cương có một nguyên tắc bất di bất dịch đó là chơi trai thì thoải mái nhưng gã không làm với trai. Trịnh Dung và Khải Tử đều từng thổi kèn cho gã nhưng chưa bao giờ được quan hệ thật sự. Đương nhiên Khải Tử và Trịnh Dung chỉ ước gì được ngủ với Chu Cương, lên giường với người đàn ông mình thích thì nửa lần một lần cũng là niềm ao ước, chẳng qua Chu Cương tuyệt nhiên không có ý tưởng đó. Nói thẳng ra là khẩu vị của Chu Cương trước nay vẫn luôn là những cô nàng non tơ mơn mởn, thỉnh thoảng gã vẫn kiếm mấy em như thế để giải quyết nhu cầu. Vào trại cũng thế, giữa đám đực rựa phốp pháp Khải Tử và Trịnh Dung được gã chọn chỉ vì hai thằng trắng trẻo dễ coi nhất mà thôi. Có điều Khải Tử vẫn còn rất tự tin, cũng giống như Trịnh Dung gã tin rằng Chu Cương chưa chịu động lòng với bọn họ chỉ vì gã “chưa xài nên chưa biết cái hay của đàn ông”. Thực ra Khải Tử cũng chưa làm với đàn ông bao giờ nhưng chuyện kể thì gã nghe rồi. Hồi chưa đi tù gã từng đọc được một mẩu tin trên tạp chí về vụ một người Hoa kiều bị tên Mỹ đen cưỡng bức. Đoạn sau bài báo tác giả phân tích rằng trong mắt tên Mỹ đen người Hoa nọ không khác gì phụ nữ vì dáng vóc người đó nhỏ nhắn, da dẻ thì trắng trẻo, lông trên người rất thưa, quan trọng nhất là cơ thể không có mùi hôi nên khi ôm ấp cảm giác giống hệt phụ nữ. Hơn nữa theo lời khai của tên Mỹ đen thì trong thời gian ở tù trước đó gã thường quan hệ với đàn ông, sau khi ra tù gã cảm thấy bộ phận sinh dục của nữ giới không sánh bằng hậu môn nam giới vì thế gã không tìm đến nữ giới nữa. Thế là từ đó Khải Tử đã tự khai sáng cho mình về ưu điểm nổi trội của nam giới, đơn cử về thể xác mà nói tình dục đồng giới tạo ra khoái cảm mãnh liệt vượt xa so với quan hệ nam nữ. Cảm giác khít chặt nóng cháy tột đỉnh khi thâm nhập vào cơ thể một người đàn ông thì không đời nào phụ nữ so bì được. Vậy nên Khải Tử quyết định sẽ biến mình thành một bữa đại tiệc thết đãi Chu Cương. Khi nói đến tình dục thì bất kể trai gái, luôn có một lằn ranh ngăn cách giữa còn trinh và trải đời. Đàn ông đàn bà còn trinh không cần biết lúc thường tỏ ra bảo thủ hay lẳng lơ đến mức nào họ vẫn luôn có những điểm đặc trưng của những kẻ chưa trải sự đời. Thậm chí ở những người luôn mồm tục tĩu hay những cô nàng thấy trai là sáng mắt đi nữa thì zin vẫn là zin, ngắm kĩ sẽ lộ ra ngay. Khải Tử chính là loại người đó, gã muốn dụ dỗ Chu Cương lắm rồi nhưng vẫn thấy xấu hổ. Trong khi đó Trịnh Dung có lẽ vì còn chướng ngại tâm lý từ vụ việc lần trước nên cũng không dám đến tìm Chu Cương, thế là ngoảnh đi ngoảnh lại hơn nửa tháng trời Chu Cương chưa được miếng mặn nào. Với gã đàn ông đang tuổi dồi dào sinh lực và nhu cầu tình dục luôn cao hơn người thường như Chu Cương mà nói nửa tháng có hơi lâu thật, Khải Tử nghĩ bụng giờ mình chỉ cần khêu gợi khéo léo một tí có khi Chu Cương xơi gã thật cũng nên. Càng nghĩ Khải Tử lại càng rạo rực khấp khởi. Cuối tháng 11, trời lạnh hơn, giờ giấc sinh hoạt trong trại được điều chỉnh, tối ngủ sớm, sáng dậy trễ hơn một chút. Bữa ăn hàng ngày cũng chất lượng hơn trước, chí ít là lượng thịt nhiều hơn. Và cứ thế đám đực rựa trong tù ăn no rửng mỡ, đầu óc bắt đầu nảy ra đủ thứ linh tinh. Hầu Tử là đầu trò kiêm người chịu án lâu nhất ở khu 6, gã bị phán mười hai năm, năm nay là năm thứ tám gã ở tù. Tám năm chưa được nếm mùi đàn bà, khỏi phải nói gã quẫn đến mức nào. Có điều tuy Hầu Tử ngổ ngáo nhưng bản chất gã lại cực kỳ bảo thủ, đúng hơn gã đích thị là loại đàn ông gia trưởng truyền thống, thà tự xóc lọ chứ quyết không láng cháng với lũ đàn ông trong trại. Ừ nhưng mà nói đi phải nói lại, trong tù toàn thứ đàn ông đô con phốp pháp thì có cho gã cũng không hứng nổi. Thế rồi sự xuất hiện của Khải Tử đã kết thúc chuỗi ngày âm u nặng nề của gã. Khải Tử thì… phải nói là thằng trắng trẻo đẹp trai nhất gã gặp trong suốt tám năm ngồi khám, dáng người cao ráo mảnh mai, cái eo trông chẳng kém gì đàn bà con gái. Hầu Tử phát hiện ra cảm giác của mình với Khải Tử ấy là trong một buổi chiều nóng nực nọ, gã nhìn Khải Tử tắm và thế là cửng lên, gã trông cái mông trắng bạch của Khải Tử sao mà hấp dẫn thế, chẳng phải đâu xa chỉ cần được cà cà vào cái khe mông ấy thì chắc cũng sướng ngất trời. Do dự hồi lâu Hầu Tử mới quyết định lợi dụng địa vị của mình để hưởng thụ một phen. Trong tù được cái trưởng buồng có quyền lực không thua gì quản giáo, ở đây chỉ cần đừng để chết người thì cái gì trưởng buồng muốn chắc chín phần là sẽ được. Thế rồi Hầu Tử đang định giương oai thì Khải Tử bị Chu Cương vời đi “lâm hạnh”. Lúc ấy phải nói là Hầu Tử tiếc đứt cả ruột. Khải Tử cũng là đứa rất lanh, qua lại mấy lần với Chu Cương đã bắt đầu nảy sinh tình cảm. Hầu Tử thấy mà ấm ức. Ở đời là vậy, cái gì có dễ dàng thì chẳng sao nhưng hễ cái gì đáng ra thuộc về mình mà bị người khác giành mất tự nhiên người ta sẽ thấy không ưng trong lòng. Hầu Tử tức tối, hối hận, nhưng mà chẳng làm gì được. Chu Cương là ai cơ chứ, một ông vua xứ Cố Thành, gã trêu vào thế nào được. Chưa kể gã còn có một nỗi buồn nam nhi nữa, ấy là gã nghĩ một khi Khải Tử đã bén mùi món hàng khủng của Chu Cương thì sức gã gần bốn chục tuổi đầu sợ theo không nổi. Dù rằng gã vẫn rất tự tin mình hơn chán vạn thằng đàn ông cùng lứa khác. Thực ra Hầu Tử rất muốn khuyên bảo Khải Tử, lúc này Khải Tử đang si mê Chu Cương nên mờ mắt chứ gã đứng ngoài thì thấy rõ lắm. Chu Cương nói sao cũng là người có vai có vế ngoài đời, không bao giờ có chuyện gã chịu trách nhiệm với Khải Tử, chẳng qua trong tù buồn chán bày trò tiêu khiển mà thôi. À nhưng nói đến trách nhiệm thì Hầu Tử có hơn gì Chu Cương đâu. Trong tù đôi lứa xứng đôi, đi ra ngoài ai còn muốn thế? Định kiến xã hội không cho phép, bản thân gã cũng không có cái can đảm ấy. Tất cả chỉ là niềm vui bất chợt, khoái cảm nhất thời mà thôi. Bất kể Chu Cương đối với Khải Tử thế nào Khải Tử vẫn quyết tâm cố gắng đến cùng. Ý gã là từ giờ đến tháng 12 nhất định gã phải hạ gục được Chu Cương. ———– Du’s corner Anh Chu tôi có vẻ được mô tả thấu thí quá nhở = vừa thích ti to vừa vô trách nhiệm, thôi thôi cái khúc tù tội này qua nhanh thôi chứ không không ai thèm ngó ngàng anh tôi nữa thì khốn = À và nếu anh chị em để ý sẽ thấy cách xưng hô của em Đông với đám phạm hơi bị loạn xạ, ví dụ Chu Cương hơn 30 em nó gọi chú, Hầu Tử gần 40 lại gọi anh, sang mấy chương kế có nhân vật qua đường Trương Quốc Dân cũng hơn 30 lại thành chú. Mình xin giải thích là cách xưng hô của em Đông với mọi người mình đều giữ nguyên theo bản gốc của tác giả, chỉ duy nhất từ “chú” với anh Chu là mình chém ra = cơ mà vì về sau em nó chủ động nhận bố nuôi nên ko lý gì ban đầu gọi “anh” cả, mọi người xập xí bỏ qua cho mình hen. Coi như môi trường tạp nham xưng hô cũng loạn theo hén. – Chương hai hai – Chương hai ba – Chương hai tư – – Chương hai lăm – Chương hai sáu – Chương hai bảy –
Được Chu Cương phụ đạo bài vở Ngải Đông Đông tiến bộ hẳn, kỳ kiểm tra hàng tháng đầu tiên trên trường nó xếp hẳn hạng ba tư, lớp có hơn sáu mươi học sinh thế là nó nghiễm nhiên đứng hàng trung bình. Thành tích kể ra chưa có gì to tát nhưng cũng đủ cho Ngải Đông Đông thỏa mãn lắm rồi. Nó hí hửng đem phiếu điểm về khoe Chu Cương, định bụng đòi Chu Cương dè Chu Cương xem xong chỉ cau mày bảo “Có thế này mà cũng khoe, muốn được thưởng thì cứ vào được mười hạng đầu rồi hẵng nói chuyện.”Được cái Ngải Đông Đông rất tự tin, thậm chí bảo nó hơi bị tự kỉ cũng không ngoa, nó tính cứ tằng tằng đà này chẳng mấy mà nó lọt top chắc mẩm thế nên Ngải Đông Đông bắt đầu yêu sách “Thế nếu con vào được hạng mười thì ba định thưởng gì đây?”“Thế thì phải xem mày muốn gì đã, ba mày xưa nay không tặng thì thôi đã tặng là mày phải thích.”Ngải Đông Đông cười hì hì, Chu Cương trông cái mặt nó gian hết sức liền đế thêm một câu “Nhưng phải cái gì để được lên bàn đấy, để trong chăn thì dẹp mày đi.”Ngải Đông Đông nghĩ bụng mấy bữa nay chuyện gối chăn của hai người khá là hòa hợp rồi, nói thật cái món ấy của Chu Cương tầm cỡ quá khiến nó cũng hơi chợn nên tạm thời nó chưa tính làm tới bến, thế là nó bảo “Thế thì Quốc Tế Lao Động ba đưa con đi chơi nhé.”“Đi chơi á?”Ngải Đông Đông gật đầu “Ừa, đi xa một tí, đâu cũng được.”“Thế thì phải xem ba mày có rảnh không đã.”“Ba là tỉ phú thời gian ấy chứ.” Ngải Đông Đông chốt luôn “Quyết thế rồi nhé, ba đợi con hai tháng, nội trong hai tháng con sẽ vào hạng mười cho ba coi.”Lần này Ngải Đông Đông hạ quyết tâm thật sự, nó học miệt mài hăng hái, tối nào cũng ngồi bàn đến hơn mười giờ, sáng ra năm giờ trở dậy đến lớp sớm để ôn bài. Trường cấp hai này rất chú trọng thành tích học tập nên đề ra giờ tự học cả sáng lẫn chiều, cơ bản là từ sáu giờ sáng tới tám giờ tối nếu học sinh có sức thì trường hoan nghênh học liên miên. Cứ thế riết mấy hôm chính Chu Cương lại bắt đầu nôn nóng, gã chợt nhận ra cả ngày gã chẳng thấy mặt Ngải Đông Đông được mấy lúc, sáng ra Ngải Đông Đông đi học gã chưa ngủ dậy, tối về Ngải Đông Đông lại miệt mài ôm bàn học. Thỉnh thoảng hai người nói chuyện được mấy câu lại cũng toàn là nó hỏi bài lý mà nói Ngải Đông Đông ngoan đột xuất đương nhiên Chu Cương làm ba nuôi phải mừng hết sức vì gã kỳ vọng vào nó lắm mà. Ấy nhưng nhận ra Ngải Đông Đông coi trọng việc học hơn cả mình tự dưng gã lại thấy cay cay, gã bất bình thực sự. Ngải Đông Đông yêu gã chết đi sống lại kia mà, sao mới dăm hôm nó đã lạnh nhạt với gã thế được, không không, đây nhất định không phải thái độ đúng đắn Ngải Đông Đông nên đối với gã.“Học suốt thế có mệt không, cuối tuần ba lái xe đưa mày đi hóng gió nhé?”Ngải Đông Đông từ chối thẳng thừng “Thôi, đợi con vào hạng mười đã.”Chu Cương nhìn chằm chằm Ngải Đông Đông, cốt xem nó có ý trêu ngươi mình hay là nó muốn ở nhà học bài thật. Nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng gã chua chát nhận ra đúng là Ngải Đông Đông muốn học bài, nó muốn học hơn muốn đi chơi với gã.“Thật ra học hành không phải cứ cắm đầu vào sách vở mà giỏi được đâu con ạ. Ngồi bàn học nhiều quá có khi còn mụ đầu đi ấy chứ. Con xem nhưng đứa học giỏi nhất lớp hầu hết đều biết dung hòa giữa học tập với nghỉ ngơi chứ có đứa nào học ngày học đêm đâu.”“Con khác, con chậm nên phải chăm hơn bọn nó.” Ngải Đông Đông nằm bò ra bàn, nhăn nhó bảo “Ba nuôi ơi ba xem bài này cho con với, làm thế nào hả ba?”Chu Cương thở dài thườn tháng sau, kỳ thi tháng thứ hai, lần này Ngải Đông Đông đứng thứ mười bảy. Tính ra đây là một bước tiến rất đáng kể, tốc độ tiến bộ của nó đã vượt xa lần trước vì từ hạng sáu mươi lên hạng bốn mươi dễ lắm nhưng từ bốn mươi vào vòng hai mươi thì khó hơn nhiều. Tương tự vậy, từ thứ hai mươi mà muốn lên thứ mười phải nói là khó như lên Cương mừng rỡ khen “Từng bước từng bước khá lắm, được được, cố lên con.”Thấy Ngải Đông Đông tiến bộ rõ rệt cuối cùng Chu Cương cũng dẹp luôn chút xíu ích kỉ trong lòng. Gã bắt đầu thành tâm mừng cho Ngải Đông Đông. Dăm hôm sau kỳ thi tháng Chu Cương lại nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Ngải Đông Đông, người ta mời gã lên trường để trao đổi về tác phong “học tập và sinh hoạt” của nó.“Sao cô chủ nhiệm lớp mày lại đòi gặp ba hả, mày gây chuyện gì đúng không? Nói thật ra ba đến đấy còn biết đường nói chuyện với người ta.”“Đâu có đâu.” Ngải Đông Đông thề thốt “Chắc là dạo này con tiến bộ quá cô định khen thưởng con đấy. Con là học sinh tiến bộ nhanh nhất lớp mà, dạo này trên lớp các cô khen con hoài.”Được, nếu đi nghe khen thưởng thì Chu Cương sẽ ăn bận thật đàng hoàng, gã xỏ giày da bóng lộn, áo quần là lượt tinh tươm trông đẹp trai hết sức. Giáo viên chủ nhiệm lớp Ngải Đông Đông là một phụ nữ trung niên, lúc gặp Chu Cương cô này cũng được một phen sáng mắt sáng lòng. Riêng Chu Cương thì phụ nữ từ mười lăm đến sáu mươi không ai chống đỡ được sức hấp dẫn của gã, đẹp trai lắm tiền, điềm đạm lịch lãm, giọng gã mà cất lên thì chị em cứ là rợn hết da gà. Cô chủ nhiệm của Ngải Đông Đông tươi cười bảo “Gần đây Đông Đông rất phấn đấu trong học tập, em tiến bộ rất nhanh. Tôi có hỏi chuyện thì em bảo được anh phụ đạo thêm ở nhà ạ?”“Tôi cũng dạy thêm cho nó ít nhiều thôi, cháu nó tiến bộ được như thế chủ yếu là nhờ các thầy cô chỉ bảo.”Chu Cương đối đáp rất khách sáo nhưng lòng gã đã vui như mở cờ. Nhưng gã có ngờ đâu vấn đề “học tập và sinh hoạt” của cô giáo chỉ có một tí “học tập” dính đầu, còn câu chuyện chính nằm ở “sinh hoạt” kia.“À vâng, Đông Đông thì về phương diện học tập em nó là học trò tiến bộ nhanh nhất lớp anh ạ. Tôi đánh giá với trí thông minh của Đông Đông thì em còn có thể đạt được thành tích cao hơn nữa, có điều về tác phong sinh hoạt của em thì…”Nói đến đây cô giáo có vẻ hơi gượng gạo, cô đằng hắng một tiếng, chủ đề này đúng là rất nhạy cảm mà cô lại phải trao đổi với một người đàn ông như Chu Cương nữa.“Không sao, tôi biết cháu nó còn nhiều khuyết điểm, cô cứ nói đi tôi sẽ bảo ban cháu.”Cô giáo chủ nhiệm gượng cười, lúng túng đẩy lại gọng kính mắt “Là thế này ạ… thời gian đầu mới đến lớp Đông Đông hòa nhập không tốt lắm, tôi xếp cho em ngồi bàn trên em nói không quen nên tôi đồng ý chuyển em xuống dưới. Khu vực cuối lớp có một số em nam khá nghịch, tôi cũng đau đầu với mấy em này nhưng Đông Đông chuyển xuống lại bắt bạn rất nhanh. Vâng, em hòa nhập được thì rất tốt, dù sao có bạn thân cùng lớp các em cũng dễ tiến bộ hơn trong học tập, sinh hoạt…”Nghe đến đây Chu Cương cau mày ngắt lời “Nó yêu sớm à?”“Không không, em nó không chơi thân với bạn gái nào cả, em chỉ thường chơi với các bạn trai thôi.”Mép Chu Cương giật giật, bấy giờ gã mới nhận ra mình hơi nhạy cảm quá, thế là gã đành cười chữa ngượng. Gã đưa mắt nhìn ra cửa sổ thấy một đứa học sinh nam khá cao dắt xe đạp đang đứng nói chuyện với Ngải Đông Đông giữa sân thể dục, không hiểu bọn nó nói gì nhưng cả hai đều cười rất vui vẻ.“Có điều là… gần đây em ủy viên đời sống có nói lại cho tôi rằng… Đông Đông thì… em nó có vẻ trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa… nghe nói em thường trao đổi với các bạn nam về những đề tài không phù hợp với tuổi các em. Nội dung khá táo bạo, đôi khi liên quan đến cả quan hệ nam nữ…”Nói đến đây cô giáo chủ nhiệm hơi đỏ mặt, cô có vẻ rất khó xử “Thật ra tôi cũng hiểu tâm lý học sinh trung học thời nay các em trưởng thành sớm hơn trước kia rất nhiều, tuổi dậy thì mà… nhưng chúng ta hiểu là một chuyện, còn vấn đề giáo dục tâm sinh lý cho các em chúng ta cũng không thể cho qua được. Anh thấy có phải không ạ?”Chu Cương méo mặt không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng gã gật đầu đáp “Vâng, cô nói rất phải, tôi sẽ bảo ban cháu.”Vòng vo cả buổi hóa ra là chuyện tác phong sinh hoạt của Ngải Đông giờ Ngải Đông Đông còn chưa hay biết gì. Lúc Chu Cương đi ra nó đang khoác ba lô đứng đợi gã dưới bảng rổ ngoài sân tập thể dục, ánh chiều tà vàng rực đổ trên vai như hòa vào dáng vóc phơi phới thanh niên của nó. Ngải Đông Đông mặc áo lông màu ngà, đầu đội mũ lưỡi trai, ba lô vắt vai trông vừa tuấn tú vừa ngang tàng, căng tràn nhựa sống.“Xong chưa ba ơi, cô giáo bảo gì con thế ba?” Ngải Đông Đông hí hửng chạy lại, miệng cười ngoác tận mang tai.“Chẳng có gì hay đâu, đi về rồi nói.” Chu Cương cười cười khoác vai nó “Ai mua cho mày bộ này đấy, sao ba chưa thấy bao giờ?”“Thím hai mua cho con đấy, ba thấy đẹp không?”“Đẹp. Mày mặc gì cũng đẹp, bộ này thì xuất sắc.”“Con không mặc gì còn đẹp nữa, he he.” nói xong Ngải Đông Đông tí tởn nháy mắt với gã, nó đang trong giai đoạn lớn rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ một tháng nó đã cao đến gần mét Cương thoáng ngẩn ra, chẳng biết có phải vì nắng chiều chói lọi quá hay không mà gã chợt hoa cả mắt, gã thấy cặp mắt Ngải Đông Đông lúc này sao mà long lanh rạng rỡ quá.“Con muốn mua bóng rổ…” Ngải Đông Đông chỉ quầy bán quà vặt trước cổng trường, bảo “Con muốn chơi bóng.”Chu Cương lập tức móc ví mua cho nó, Ngải Đông Đông hí hửng ôm quả bóng mới, hỏi “Cô chủ nhiệm khen gì con mà ba vui quá vậy.”Nó cứ tưởng cô giáo phải khen nó hết lời nên mới đòi Chu Cương mua bóng, mà Chu Cương đồng ý luôn không ừ hữ gì càng làm nó chắc mẩm là mình đoán đúng. Chuyện vui tới tấp làm nó phấn khởi vô Cương không trả lời nó mà giật quả bóng trong tay nó rồi quay quả bóng trên ngón trỏ, hỏi “Biết chơi chưa, làm một ván với ba không?”Ngải Đông Đông lập tức bỏ mũ với ba lô ra, móc đại lên cột rổ rồi xắn tay áo hăm hở đáp “Được được, chơi luôn!”
Thực tế chứng minh so với Chu Cương trong mọi phương diện Ngải Đông Đông luôn chỉ là tay mơ. Chu Cương chơi bóng rổ phải nói là xuất sắc, chỉ vài đường cơ bản gã đã cho Ngải Đông Đông thua sát ván. Nó thì thở hồng hộc mà gã vẫn tỉnh rụi hỏi “Sao, chịu thua chưa?”“Ba ỷ cao hơn bắt nạt con!”Sống chết Ngải Đông Đông cũng không chịu nhận mình kém kỹ thuật hơn gã, nó quy hết tội cho cái sự chênh lệch chiều cao. Chu Cương cao to khổng lồ như thế cứ hễ gã đoạt được bóng là nó chỉ có nước chạy tướt bơ như thằng hề!“Thua đứt đuôi còn bướng hả con trai.” Chu Cương cầm quả bóng đi tới trước mặt nó, cười cười bảo “Thôi, bữa nay chơi thế thôi, lúc khác rảnh ba lại tiếp mày.”Ngải Đông Đông quệt mồ hôi trán, vừa thở hổn hển vừa hỏi “Ba nuôi ơi hồi trước ba trong đội bóng rổ hở, sao ba chơi siêu vậy?”Dè đâu Chu Cương còn cố tình ghẹo nó “Siêu gì, ba mày cao tí thôi.”Ngải Đông Đông tức khí giật quả bóng trong tay Chu Cương rồi ngoảnh đít hùng hồn bỏ đi. Chu Cương cười ha hả theo sau nó, Ngải Đông Đông vừa tức vừa ngượng, nó hung hãn quăng quả bóng lại nhưng Chu Cương chỉ giơ một tay đã bắt gọn. Bàn tay gã to tướng đủ cầm chắc quả bóng, gã vung vẩy dốc ngược cũng không rơi, đúng là khoe mẽ trắng trợn!Chơi bóng hăng quá nên toàn thân Ngải Đông Đông mướt mát mồ hôi, về đến nhà nó tót ngay vào buồng tắm. Đang tắm thì Chu Cương mở cửa đi vào, gã đã thoát y trần trụi, vóc dáng cao to rắn rỏi của gã làm Ngải Đông Đông liếc qua khóe mắt đã thấy nóng hết cả người. Nó chẹp miệng, cố tình quay mặt đi rồi lẩm bẩm “Con đang tắm dở ba đã vào làm gì, đi ra đi, đợi tí con xong rồi vào.”Chu Cương cười nói “Người dính dấp khó chịu lắm, đợi làm sao được. Mày xê ra một tí hai ba con cùng tắm.”Ngải Đông Đông làm bộ như không thèm nhìn Chu Cương, coi gã như người vô hình nhưng thực ra thần kinh nó đang căng như dây đàn, cơ mông nó thít chặt, người nó gồng cứng đơ chỉ hòng phô diễn dáng vẻ đẹp đẽ hoàn hảo nhất trước mặt Chu Cương. Quả nhiên Chu Cương sán lại gần nó, thì thầm hỏi “Gồng mãi không mệt hả con?”Mặt Ngải Đông Đông thoắt cái đỏ bừng “Ai thèm gồng?”Nó vừa dứt lời thì một tiếng “đét” vang dội trong buồng tắm, Ngải Đông Đông nhảy dựng lên rồi ngoảnh lại nhìn xuống mông mình, nguyên một dấu tay đỏ ửng “Ba làm gì đánh đau thế hả!?”Nó càu Cương vuốt ve bờ vai nó, nước nóng vẫn xối ào ào làm hơi nước xông lên dày đặc, chẳng cần quay lại Ngải Đông Đông cũng cảm nhận rõ mồn một ánh mắt Chu Cương đang nhìn xuống mình hau háu. Nó chợt nghe lưng mình nóng bỏng, khuôn ngực rắn chắc của Chu Cương đang sẽ sàng cà cà trên vai là đang cám dỗ nó hay gì!!!Ngải Đông Đông tuổi trẻ xốc nổi, khả năng tự chủ của nó chỉ bằng nửa hạt đỗ, cứ như ma xui quỷ khiến cơ thể nó bắt đầu cà cà lại gã, nó cà đến mớ lông ngực ướt sũng của Chu Cương, buồng tim nó rừng rực như có lửa. Chẳng cần quay lại chỉ nhờ tấm lưng nó cũng tận hưởng được vóc dáng hoàn hảo kiện mỹ của Chu Cương… và đúng lúc ấy thì có tiếng Chu Phóng gọi ới ời ngoài sân. Ngải Đông Đông đờ cả người, một giây sau nó vội vã giật áo choàng tắm quàng vội lên người rồi đạp cửa chạy bạch bạch ra ngoài, nó chạy một quãng xa rồi còn nghe được tiếng Chu Cương cười khùng khục “Bố cái thằng nhát chết.”Chu Phóng nào đã vào đến nhà, gã chỉ đứng trong sân gọi, Ngải Đông Đông thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống, bị phá đám nên nó càu cạu hỏi “Gọi gì con đấy, đang tắm đây này.”“Ngoài đường có người tìm mày đấy, gọi mãi không nghe thấy à?”Ngải Đông Đông ngạc nhiên chạy xuống, Chu Phóng thấy nó mặc mỗi áo choàng tắm thì phì cười hỏi “Mặc thế không lạnh à?”“Ai tìm con đấy, ở đâu rồi?”Chu Phóng chỉ ra bờ tường ngăn hai sân “Chú bảo ổng không phải gọi nữa, chú vào gọi mày ra cho. Ổng đang chờ ngoài kia kìa…” nói rồi Chu Phóng cười hì hì hỏi nhỏ “Ông anh nào đấy mày, cha mạ ơi ổng đi cái xe ngầu chết mẹ. Mày bảo ổng cho chú mượn xe đi mấy hôm nhá?”Ngải Đông Đông chạy ra xem, đúng như nó đoán, Trần Hổ đến.“Sao anh lại đến đây?”“Ngải Đông Đông!” thấy nó Trần Hổ vội quẳng điếu thuốc, toét miệng cười. Gã nổ máy xe phi vèo đến đỗ xịch cách nó có mấy centimet, Chu Phóng đi ra sau thấy thế phải thốt lên “Ngầu!!”“Anh đến đây làm gì?” giọng điệu Ngải Đông Đông hơi khó chịu như là vừa lúng túng vừa không vừa lòng, cũng may Trần Hổ không để ý “Làm sao, anh đã bảo mày anh sẽ sang tìm mày còn gì… chà chà ít lâu không gặp đã lớn tướng rồi này, xinh trai quá cu em ạ…”Ngải Đông Đông nghe ra lời lẽ gã đầy ẩn ý, lại có Chu Phóng ở đây nên nó cứ lo ngay ngáy, nó vội siết lại hai vạt áo choàng tắm, rảo chân đi ra xa cổng nhà “Anh ra đây mình nói chuyện!”“Thấy anh đến sướng quá không kịp mặc đồ hả cu em, đang tắm dở à?” Trần Hổ cười khì chạy xe theo, bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhớ ra mình đang khoác mỗi cái áo choàng, tóc tai thì ướt rượt, nghiêm trọng nhất là nó xỏ mỗi đôi dép lê nên chân thiếu điều lạnh cóng.“Thế anh đợi em tí em vào mặc quần áo, mười phút nhá.”“Anh mày lặn lội đến tận đây mà không mời anh vào ngồi chơi uống miếng nước à?”“Ngồi đít anh í, ở yên đây đợi em!” nói xong Ngải Đông Đông chạy ù vào nhà, Trần Hổ chẳng những không giận mà còn cười hề hề nhìn theo nó, gã cứ là thích cái kiểu đanh đá này của nó Đông Đông đi vào nhưng Chu Phóng vẫn nán lại, gã thèm thuồng nhìn con xe của Trần Hổ “Ông anh ơi xe này anh tự độ đấy à?”Trần Hổ liếc nhìn gã rồi hỏi lại “Chú em là?”“À à, em là chú ba của Đông Đông!”Trần Hổ hơi sửng sốt, một lúc sau gã mới ngộ ra “À, chú mày là em trai Chu Cương à?”“Anh biết anh cả em à?” thế là Chu Phóng thấy có mòi thân thiết được ngay, gã xáp vô nói “Em là em trai thứ ba của ổng ạ.”“Anh cũng không quen ổng lắm, cùng ở tù mấy bữa thôi.” Trần Hổ vừa nói vừa móc bao thuốc ra rút một điếu đưa cho Chu Phóng, Chu Phóng thản nhiên cầm luôn, gã giắt điếu thuốc lên vành tai rồi bắt đầu sờ mó con xe của Trần Hổ “Xe này ngon quá.”“Chuyện, của một đống tiền đấy.” Trần Hổ lại hỏi “Chu Cương có nhà không?”“Có, anh tìm ổng ạ?”“Không không không, tao tìm Ngải Đông Đông.”Trần Hổ ho mấy cái rồi lại châm thuốc hút, châm xong gã chìa bật lửa ra nhưng Chu Phóng khoát tay không nhận, mắt vẫn bận dán vào con xe mô tô.
Tác giả Công Tử Ca Tên gốc 黄金单身汉 Hoàng kim đan thân hán Dịch Quick Translator – QT đại lão gia Edit Du Du đã-trở-lại-và-đèo-bòng-như-xưa Thể loại đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Tình trạng bản gốc 137 chương hoàn. Note Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. – Chương một – Lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm say cuồng nhiệt khác thường của tuổi thanh xuân. Nhưng trong mắt Chu Cương không có Ngải Đông Đông, trong tù sinh hoạt thiếu thốn, đực rựa gã cũng có xài, ấy thế mà tuyệt nhiên gã không hề nghĩ đến Ngải Đông Đông. Chu Cương coi Ngải Đông Đông là thằng nhãi ranh lôi thôi lếch thếch, mồm xoen xoét gọi “ba nuôi”. Thằng nhãi chỉ trạc tuổi con gái gã, chim chưa mở mắt thì làm ăn gì? Khi họ gặp nhau, Ngải Đông Đông mới mười bốn, mối tình đầu, Chu Cương đã hơn ba mươi. Sự sùng bái Ngải Đông Đông dành cho Chu Cương bao hàm cơ man là cảm xúc, là tình yêu thơ ngây say đắm, là lòng kính nể với người che chở mình, lại cũng là khát khao tình dục manh nha thức tỉnh, bản năng sùng bái trước một “con đực” đầy quyến rũ. Trong nhà lao, ở nơi tăm tối nhất, nhờ Chu Cương mà nó được chứng kiến “cảnh xuân tươi đẹp” đầu tiên trong đời. Ngải Đông Đông thấy hơi đau khổ. Nhưng cái đau này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không kể được với ai. Thế nên nó trở thành sầu muộn. Hơn chục năm đầu đời Ngải Đông Đông chưa từng biết sầu muộn, hôm nay cuối cùng cũng được nếm mùi, bởi vì yêu. Theo lý mà nói, người đầy bản lĩnh như Chu Cương không nên đi tù. Chu Cương có một cô bồ nhí tên Tôn Phương Phương là hoa hậu của đội văn công huyện, người mảnh mai cao ráo, thướt tha yêu kiều, theo Chu Cương từ năm mười tám tuổi, năm ấy đàn ông xếp hàng choảng nhau để giành giật nàng. Có điều đàn ông như Chu Cương cứ theo lời bọn huynh đệ của gã thì đàn bà con gái trên đời “không có ai gã cưa không đổ, chỉ có gã không thèm cưa thôi”, thế nên gã tán tỉnh dăm ba câu Tôn Phương Phương đã ngoan ngoãn quy hàng. Về phương diện đạo đức mà nói Chu Cương không phải một người đàn ông tốt, thời thanh niên gã không lo học hành, người sặc mùi du côn thổ phỉ. Cơ mà trai không xấu gái không theo, Tôn Phương Phương yêu chính cái chất đàn ông ấy của Chu Cương, huống hồ Chu Cương lại đầy nghĩa khí, tiêu tiền như nước, bản lĩnh đầy mình, hô mưa gọi gió giữa đất Cố Thành, bí thư huyện ủy so ra còn kém gã. Mới đầu Tôn Phương Phương quả là yêu Chu Cương chết đi sống lại, thế nhưng con người Chu Cương cái gì cũng được chỉ mỗi cái không biết lãng mạn, cũng không đủ dịu dàng, chí ít là đối với cô gái trẻ trung hoạt bát như Tôn Phương Phương, sau mấy năm đầu ở bên gã cô cảm thấy hai người bị thiếu lửa. Chu Cương thích cô chỉ vì cô là phụ nữ, một người phụ nữ đẹp, đàn ông thích phụ nữ ngoài vì tình dục thì chỉ còn vì thứ gọi là lòng sĩ diện, Chu Cương không yêu cô. Phụ nữ sau những giờ phút si mê mãnh liệt luôn sực tỉnh lại, họ sẽ muốn được nhiều hơn, như cô, cô không chỉ muốn thật nhiều tiền hay túi xách hàng hiệu, nhà lầu xe hơi, cô còn muốn một người đàn ông yêu cô hết lòng hết dạ, người thấu hiểu được cô, trân trọng cô. Những thứ ấy cô không tìm được ở Chu Cương. Giữa lúc ấy một thanh niên điên cuồng theo đuổi Tôn Phương Phương xuất hiện, gã tên Lưu Thành. Nói đến Lưu Thành này cũng không phải người thường, ba gã là bí thư thị xã, ba của ba gã thì là cán bộ cứng trên tỉnh mới về hưu, thời trẻ từng có công với đất nước, tuy không so được với các cấp lãnh đạo trung ương nhưng cũng xứng được coi là con ông cháu cha ba đời làm quan. Tôn Phương Phương vốn là người khôn khéo, đôi bên gặp gỡ mấy lần cô nàng cũng có chút tình tang với Lưu Thành, gọi là tình trong thì đã mặt ngoài còn e, mới thế mà bị Chu Cương phát hiện. Chu Cương không nói nhiều, gã tìm người đập gãy một chân Lưu Thành. Tôn Phương Phương biết tính Chu Cương hẹp hòi, về sau còn ở với gã cũng không sung sướng gì nên ngay đêm hôm đó liền bỏ trốn lên tỉnh. Hậu quả của cái chân gãy kia càng ngày càng nghiêm trọng, kiện qua kiện lại, cuối cùng là điệu được Chu Cương vào đồn công an. Có điều dân huyện Cố Thành đều rỉ tai nhau rằng Chu Cương lên công an không phải để bị phạt tù, người ta đi tránh bão các ông bà ạ. Trưởng đồn công an huyện Cố Thành là Triệu Đắc Ý cũng là anh em kết nghĩa với Chu Cương, người này cùng với Chu Cương và một người nữa tên Viên Suất được gọi là ba ông vua xứ Cố Thành. Đánh gãy chân của con trai bí thư thị xã, hung phạm mà là dân thường thì không biết sẽ phải chịu hậu quả thế nào chỉ biết Chu Cương đây đi tù vẫn hiên ngang ăn chơi phè phỡn, tuyệt nhiên không khổ sở gì cả, dân huyện Cố Thành bảo nhau có biết như thế gọi là gì không? Là phép vua thua lệ làng ạ. Cường hào ác bá thôn quê toàn là bọn gian manh hiếu chiến chỉ rình rình đớp một cái là ta đi đời nhà ma, Ngải Đông Đông chỉ nhãng đi một tí mà cũng bị tên cường hào Chu Cương ấy “đớp” cho một cái, thế rồi kịch độc ngấm khắp tim gan phèo phổi, cả đời không tìm được thuốc giải. ——- – Giới thiệu – – Chương một – Chương hai – Chương ba –
Tác giả Công Tử CaThể loại Đam MỹNguồn Sưu tầmTrạng thái FullSố chương 137Ngày đăng 2 năm trướcCập nhật 2 năm trước Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca kể về Ngải Đông Đông vừa tiến vào trại giam, biết đạo lý "cường long cũng thua địa đầu xà", cho nên liền lân la tới gần làm quen với đại ca Chu Cương, còn xin nhận làm cha nuôi, cho hắn một... chỗ Cương không chỉ ở trong tù hô mưa gọi gió, ra ngoài rồi vẫn không bị khinh nhục, vẫn theo lẽ thường trở thành người đàn ông độc thân quý giá của thị tù Ngải Đông Đông tích cực bám đuôi đại ca để không bị bắt nạt, ra tù vẫn tiếp tục cuộc sống du côn, mặt dày mày chuyện tình yêu của một gã trai quê không vợ với cậu ấm thủ đô, hay là chặng đường biến “con nuôi” thành “con nuôi để thịt”.Tình yêu của cha nuôi và con nuôi, nghiêm túc, chân thực, đơn sơ, 1vs1.
gã độc thân vàng mười